T6, 11 / 2023 5:09 Chiều | Đức Tin Jesus

(Chúa nhật XXVI TN – năm A – Mt 21,28-32)

 

Người con thứ hai đáp: “Thưa Ngài con đây! Nhưng rồi lại không đi” (Mt 21,30)

Thất thường, tính chất của một người hay một vật khiến không thể tin tưởng được. Thánh Kinh cho thấy tính thất thường của con người, trong khi nhấn mạnh tính khả tín của Thiên Chúa.

Bản tính loài người thất thường khó tin: “Họ xa lìa, phản bội, chẳng khác gì cha ông, luôn tráo trở thất thường như cánh cung sai chạy” (Tv 78,57; x. Is 49,15; Hs 6,4; 2Cr 1,9).

– Điển hình của người thất thường như “quan chánh tửu không nhớ đến Giuse, ông đã quên mất cậu” (St 40,23), vua Saulê “đã không giữ mệnh lệnh Đức Chúa” (1Sm 13,13-14), dân Israel giao ước với ngoại bang (Hs 5,13), các môn đệ Chúa Giêsu ngủ vùi (Mt 26,40 // Mc 14,37 // Lc 22,45; Mt 26,45 // Mc 15,50).

– Dân thất thường không đáng tin “Trong ngày khốn quẫn, lòng tin tưởng vào đứa bất trung sẽ như răng lung lay, như chân lảo đảo” (Cn 25,19; x. Tv 146,3-4; Is 2,22).

Các ngẫu thần không thể tin tưởng được: “Những người khiêng tượng gỗ, khấn vái thứ thần chẳng cứu được ai” (Is 45,20; x. Đnl 4,28; Tv 115,4-8; Is 40,20; Gr 10,5.10.14-15; 51,17-18; Đn 5,23; Kb 2,18; Mt 24,5 // Mc 13,6 // Lc 21,8).

Khôn ngoan của loài người không đáng tin “vì sự khôn ngoan đời này là sự điên rồ trước mặt Thiên Chúa …” (1Cr 3,19-20; x. Tl 20,36; G 5,13; Is 30,12-13; 59,4; Ed 28,6-7; Rm 1,22; 1Cr 1,19-21.25; Cl 2,23).

Sức mạnh quân sự không đáng tin, nên “con chẳng có cậy tài cung nỏ, cứu được mình đâu bởi gươm đao” (Tv 44,7; x. 1Sm 17,45; Tv 33,16-17; Is 31,3; 36,4-6; Ed 33,36; Hs 1,7; Kg 2,22; Mt 26,52).

Giàu có của cải không tin cậy được, vì “Ai cậy trông vào của cải, người ấy sẽ qụy ngã …” (Cn 11,28; x. Tv 62,10; Gr 49,4; Kg 1,9; 2,16-17; Dcr 9,3-4; Mt 6,9 13,32 // Mc 4,19 // Lc 8,14; 1Tm 6,9-10).

Các hệ lụy do tính thất thường khó tin:

– Hành động thất thường dẫn tới lãng quên Thiên Chúa: “Ta càng gọi chúng, chúng càng bỏ đi… chúng không hiểu là Ta chữa lành chúng” (Hs 11,2-3; x. Is 5,7; Gr 2,12; Mt 26,34 // Mc 14,30 // Lc 16,10-12).

– Tính thất thường hay thay đổi dẫn tới thất hứa, lỡ hẹn, mất mát. “Người ấy đừng tưởng mình sẽ nhận được cái gì của Chúa, họ là kẻ hai lòng, hay thay đổi trong mọi việc họ làm (Gc 1,7-8; Mt 21,30.43; Lc 16,10-12; Cv 15,37-38).

Tin tưởng vào những sự đổi thay:

– Dẫn tới tự lừa dối mình: “Nó bầu nạn với bụi với tro, lòng mê muội đã làm nó lạc hướng …” (Is 44,20; x. Is 47,10; Lc 12,20; Kh 3,17).

– Dẫn tới án phạt: Đức Chúa phán như sau: Đáng nguyền rủa thay kẻ tin ở người đời, lấy sức phàm nhân làm nơi nương tựa, và lòng dạ xa rời Đức Chúa” (Gr 17,5; x. Tv 49,13-14; 52,5-7; Is 20,5; Gr 46,25; Am 6,17).

Dân bất tín bị xử phạt: “Ta sẽ ta tay trừng phạt hạng ngôn sứ thấy thị kiến hão huyền và nói lời sấm dối trá” (Ed 13,9; x. Is 20,6; Ml 2,7-9; Mt 23,38; 25,26-27 // Lc 19,22-23).

Thiên Chúa không bao giờ thất tín: Thiên Chúa không phải là phàm nhân mà gian ngược được, cũng là con người mà phải hối hận …” (Ds 23,19; x. 1V 8,56; Tv 71,6; Ga 8,26; 2Cr 1,20; Tt 1,2; Dt 6,18; 1Ga 4,13-16).

LM. PHAOLÔ PHẠM QUỐC TÚY – GIÁO PHẬN PHÚ CƯỜNG