T7, 01 / 2018 9:57 Sáng | Đức Tin Jesus

Nhân dịp lễ giỗ 65 năm của cha Phanxicô Trương Bửu Diệp(12/ 03/1946 – 12/ 03/2011) Chúng tôi cảm thấy hân hoan và vui mừng ghi lại những hồng ân Chúa ban qua sự cầu thay nguyện giúp của cha.

Vợ chồng tôi trong chuyến về thăm quê hương Việt Nam sau nhiều năm xa cách. Mục đích của chuyến đi là tham dự thánh lễ bế mạc năm thánh tại linh địa La Vang ngày sáu tháng giêng năm 2011…

Sau khi hành hương linh địa La Vang chúng tôi về thăm Sài Gòn và có ý định viếng thăm mộ cha Trương Bửu Diệp ở Giáo Xứ Tắc Sậy tỉnh Bạc Liêu trước khi trở lại Canada.

Tối hôm đó khi lên giường, ngón chân cái của tôi tự dưng bị sưng và đau nhói trong xương (tôi hay bị bịnh gout). Tôi nhủ thầm với cha Diệp: “Nếu ngày mai thức dậy mà chân còn đau thì con sẽ ở nhà, không đi thăm cha nữa.”

Sá ng hôm sau thức dậy, tôi không còn cảm thấy đau chân nữa, tôi liền nghĩ trong đầu: “Chắc là cha Diệp muốn chúng tôi đi thăm ngài đây” nên ngài làm cho tôi hết đau.

Thường thường khi bị đau thấp khớp ngón chân, ít nhất là ba ngày mới có thể đi lại như bình thường. (mà còn phải uống thuốc nữa chứ)

Thế là chúng tôi an tâm mướn xe Taxi khởi hành từ Sài Gòn lúc 1 giờ trưa đến 8 giờ tối thì đến giáo xứ Tắc Sậy. Nhà thờ và nơi an nghỉ mới của cha được xây cất lại rất lớn và rất đẹp. Chúng tôi thăm viếng nhà thờ và cầu nguyện nơi mộ cha khoảng một tiếng đồng hồ rồi tìm khách sạn để ngủ qua đêm.

Bốn giờ sáng chúng tôi thức dậy để chuẩn bị tham dự thánh lễ lúc 5 giờ sáng. Trong thánh lễ có lẽ là người lạ tới cho nên chúng tôi bị muỗi tấn công liên tiếp.

Tôi nhìn sang mấy người khác thì thấy họ cứ vô tư tham dự thánh lễ thật là sốt sắng. Còn tôi thì phải lo chiến đấu với mấy con muỗi lì lợm nên bị lo ra.

Mặc dù khó chịu với mấy con muỗi tôi cố gắng tham dự thánh lễ cho đến giây phút chót. Đến khi cha ban phép lành cuối lễ tôi mừng quá, mau đi ra ngoài để khỏi bị bọn muỗi tấn công.

Sau thánh lễ chúng tôi đến mộ cha cầu nguyện và không quên mua hai chai nước suối mang đến đặt lên mộ xin cha ban phép lành để có lúc dùng tới…

Mặc dù cầu nguyện cũng đã lâu và xin khấn cũng nhiều rồi…nhưng chúng tôi vẫn còn luyến tiếc…cứ đi lòng vòng chưa muốn về… cảm thấy thiếu một cái gì đó…

Cuối cùng chúng tôi cùng đành phải ra về. Nhưng khi đi ngang qua dãy nhà ra ngoài cổng. Chúng tôi nhìn thấy tấm bảng chỉ dẫn “Văn phòng xin lễ khấn” mặc dù đã bỏ tiền vào các hộp khấn. Nhưng chúng tôi muốn xin lễ thêm, dù sao xin thánh lễ vẫn tốt hơn.

Trong lúc nhà tôi đang xin lễ với Sr phụ trách. Tôi đến bàn thờ nơi có hình cha Diệp và mấy tấm vá n hòm cũ của ngài khi giáo xứ cải mộ ngài đến mộ mới. Tôi chợt nhìn thấy tượng ngài đang ngồi đọc sách ở góc tường. Thấy bức tượng cũng hay hay, tôi nói nhà tôi chụp hình tôi với tượng ngài để kỷ niệm.

Khi chụp xong, tôi nhìn vào cuốn sách mà ngài đang cầm. Tôi giật bắn người lên vì câu đó viết như sau: “Đứng dậy về đi! lòng tin của anh đã cứu chữa anh”.
Tôi liền gọi vợ tôi đến để xem hàng chữ đó. Đọc xong nhà tôi cùng có ý nghĩ giống như tôi. Cha Diệp đã nhắn nhủ với chúng tôi một thông điệp thật tuyệt vời. Hai đứa nhìn nhau mà tâm hồn cảm thấy vui chi lạ. Lúc đó chúng tôi mới an tâm ra về.

Chúng tôi trở lại Canada ngày 27/01/2011 nhằm ngày thứ năm. Hai ngày hôm sau chúng tôi có ý định đi thăm anh chị của chúng tôi là a/c Linh – Mến. Chị Mến có Hepatitis C đang ở thời kỳ nguy hiểm. Bác sĩ đang điều trị bằng cách chích thuốc một tuần một lần và chích khoảng 48 tuần. Mỗi lần chích thuốc là mỗi lần y như lên đoạn đầu đầu đài. Thuốc nó hành chị đau bụng còn hơn “đau đẻ” nữa và cơn đau còn kéo dài từ hai cho tới ba ngày.

Nghe tình trạng của chị như thế, chúng tôi dự định mang nước suối (đã đặt trên mộ cha Diệp) cho chị uống và xin cha chữa lành cho chị. Trước khi đi tôi hỏi nhà tôi có hình cha Diệp không? Mang hình cha và nước đi thì tốt hơn. Nhà tôi ngập ngừng vì không biết kiếm ở đâu? (vì mười năm trước chúng tôi có chuộc hình của ngài, nhưng mà không nhớ để đâu?). Tuy nhiên nhà tôi vẫn mở tủ để kiếm. Nhưng khi mới mở cửa tủ thì bỗng nhiên có một cái gì rơi xuống trước mặt. Chúng tôi đều nhìn xem coi đó là gì? Cả hai chúng tôi đều sững sờ, vì đó là hình cha Trương Bửu Diệp.

Chúng tôi mở cửa tủ này hằng ngày, nhưng không có gì đặc biệt hết. Thế mà chiều nay xảy ra một hiện tượng thật là hi hữu. Quả thực ngài “linh thiệt” ngài biết chúng tôi đang muốn tìm hình ngài nên đã khiến cho tấm hình rơi xuống trước mặt chúng tôi…Thế là chúng tôi hân hoan mang hình cha Diệp và nước suối đến nhà chị.

Chúng tôi kể câu chuyện về tấm hình của cha cho chị nghe. Chị xúc động và tin nơi cha lắm. Sau đó chúng tôi đọc kinh cầu nguyện và cho chị uống nước suối, đồng thời hôn kính hình cha và xin ngài cầu thay nguyện giúp cho chị mau được lành bịnh.

Khoảng hai tuần sau. Tôi nhận được điện thoại của chị với giọng nói thật là hân hoan và vui mừng. Chị nói: Sáng nay chị đi bác sĩ để khám tổng quát sau ba lần chích thuốc diệt vi trùng viêm gan loại C. Sau khi thử nghiệm và nhìn kết quả. Bác sĩ cứ nhìn chị và nói “Amazing, amazing and amazing… virus had gone almost 90%… after only three weeks of treatment.”

Chị nói cứ như hét lên ở trong phone, cha Diệp đã cứu chị rồi. Lúc thì cười lúc thì khóc chị tôi nói nhiều lắm. Tôi vừa nghe chị nói vừa thầm nhủ trong lòng với cha Diệp. Cha ơi, cám ơn cha nhiều lắm, cha đã cứu chị con.

Thông thường thì phải điều trị và chích thuốc trong 48 tuần thì mới có hiệu quả. Tuy nhiên không phải ai cũng có kết qủa tốt. Nay mới có 3 tuần điều trị mà vi trùng loại C trong gan của chị đã giảm xuống còn 10%.

Tạ ơn Chúa, Đức Mẹ La Vang, Cha Trương Bửu Diệp đã cho chúng con một chuyến về thăm quê hương đầy đủ ý nghĩa và ban mọi ơn lành cho gia đình chúng con. Nguyện cầu để các song nguyền khắp nơi, các gia đình cần ơn nâng đỡ, và các tâm hồn lao đao khó khăn, tất cả đều được Ơn che chở của Thánh Gia, qua lời chuyển cầu của Cha Trương Bửu Diệp!

Phêrô Phạm Văn Trung & Maria Phạm Thị Quý,

Song Nguyền Toronto, Canada

( nguồn : https://www.dung lac.org/index.php?m=h…etail&ia=16477 )