T4, 11 / 2017 6:36 Chiều | Đức Tin Jesus

Trong bầu khí râm ran tiếng đọc kinh vang lên từ phía nhà chầu Thánh Thể, xen lẫn tiếng cười đùa trẻ thơ, chúng tôi lắng nghe câu chuyện đời tu của cha Giuse Đinh Nam Hưng – người bố đáng kính của các tín hữu họ đạo Bùi Chu (GP Xuân Lộc).

Qua bao năm sống đời linh mục, dấu ấn để lại trong ngài là một niềm tín thác mạnh mẽ nơi Thiên Chúa, bởi như cha chia sẻ: “Mình chỉ biết làm việc của mình, thành công hay không đều nhờ ơn trên cả”.

Nạn đói năm 1945 đã cướp đi người mẹ hiền của cha. Bố đi bước nữa, cha theo bà dì di cư vào miền Nam. 13 tuổi (năm 1956), cha đăng ký gia nhập tiểu chủng viện, bắt đầu bước theo con đường tu trì, và lãnh nhận thiên chức linh mục năm 1970.

Sau ngày hòa bình, năm 1985 về vùng Tân Mai (Biên Hòa, Ðồng Nai), làm việc trong Hợp tác xã mây tre lá Tân Tiến, cha sống và chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng những người bạn lao động xung quanh. Cha tâm sự: “Cũng có lúc tôi sợ, thấy phía trước mọi thứ mịt mờ nhưng Chúa vẫn ở bên và đưa tôi đi đến hôm nay”. Ðối với cha, những nhấp nhô trên đoạn đường khó khăn ấy là kỷ niệm khắc sâu, là bài học thực tế giúp cha rất nhiều trong việc phục vụ Dân Chúa. Ðó cũng là những khoảng lặng cuộc đời để mỗi khi nhớ về cha lại có thêm động lực bước tiếp.

Vui hội trăng rằm cùng đoàn chiên nhỏ (ảnh: Gx. Bùi Chu)

Cột mốc đáng nhớ là năm 1991, cha nhận bài sai về làm phó xứ Tân Mai. Từ lúc ấy, người mục tử dẫu đã ngót nghét ngũ tuần mà trong tim luôn hừng hực ngọn lửa trẻ đã phục vụ không ngừng cho giáo dân, với niềm mơ ước mọi người sẽ hiệp nhất, yêu thương.

Sau 7 năm làm việc và học hỏi, cha được bề trên sai làm chánh xứ Thạch An năm 1998. Trong 5 năm rưỡi ở họ đạo vùng kinh tế mới này, bên cạnh việc xây dựng ngôi thánh đường, ngài dành hết tâm sức để gầy dựng nhịp sống tinh thần trong cộng đoàn tín hữu. Cha được trao thêm vai trò là quản hạt Phú Thịnh từ năm 2001 đến năm 2017, là nhịp cầu giữa vị chủ chăn giáo phận và các anh em linh mục trong hạt.

Về Bùi Chu từ năm 2004, phải coi sóc một xứ đạo lớn với hơn 14.000 giáo dân cùng hàng ngàn di dân từ khắp nơi đổ về, đôi vai cha trĩu nặng nhưng tinh thần vẫn hăng hái xông pha. Cha dấn bước ngược xuôi, tìm mọi cách để đoàn chiên được trao phó cho mình được bình an và thăng tiến. Ngài củng cố thêm nề nếp sống đạo, hướng dẫn các đoàn thể hoạt động và phát triển, trang bị thêm cơ sở vật chất, làm cho khuôn viên nhà thờ thành điểm đến sinh hoạt cho mọi người, mọi giới.

Thêm nữa, việc hướng cho anh chị em di dân tích cực hòa mình vào nhịp thở chung của giáo xứ, đồng thời làm cho cuộc sống cá nhân, gia đình thêm thuận hòa, tốt đẹp là trăn trở khôn nguôi trong cha hơn 13 năm qua. “Chúng tôi đã tổ chức nhiều chương trình họp mặt, học hỏi để quy tụ di dân, nhưng rồi cũng phải ngưng lại vì quá ít người tham gia và vì nhiều lý do khác. Ðến giờ, tôi vẫn cố gắng duy trì 1 buổi gặp gỡ anh chị em vào dịp thứ 5 đầu tháng, dù thành quả không mấy khả quan”, cha âu loNói về cha, ông Nguyễn Ngọc Thanh – một giáo dân trong xứ cho biết: “Cha lớn tuổi mà công việc lại nhiều nên vất vả lắm. May mắn là có các cha phó cùng nhiều người chung tay nên cũng vơi đi phần nào, nhưng bóng cha vẫn luôn luôn bên cạnh mọi người và sẵn sàng giúp khi chúng tôi cần đến. Mỗi khi thấy bóng ngài lặng lẽ đi về, âm thầm làm việc, tôi lại thấy khâm phục, cảm động vô cùng”.

Trong căn phòng chất đầy sách vở, bố vẫn cặm cụi ngày ngày lo cho đoàn con. (ảnh: Mai Lan)

Bộn bề công việc là vậy nhưng khi được Ðức Giám mục Ðaminh Nguyễn Chu Trinh bổ nhiệm làm linh hướng phong trào Cursillo của giáo phận (năm 2007), ngài vui vẻ đón nhận và dấn thân. Trong mọi việc, ước ao lớn nhất của vị chủ chăn là các Kitô hữu sẽ trở nên chỗ dựa, niềm ủi an cho những người xa cách Chúa cũng như làm nhân chứng và muối men cho xã hội hôm nay.

47 năm linh mục, 16 năm quản hạt và trên 10 năm linh hướng Cursillo, dù ở đâu hay vị trí nào, cha luôn tâm niệm mình chỉ là khí cụ trong tay Chúa để làm việc Ngài mong muốn. Trong căn phòng chất đầy sách vở, trên chiếc bàn đủ loại giấy tờ, cha vẫn cặm cụi ngày ngày lo cho đoàn chiên. Cha chia sẻ lúc chia tay chúng tôi: “May mắn của tôi là được nhiều người yêu thương, nâng đỡ…, chứ một mình tôi làm sao cho xuể. Ðiều đó thật là một hồng ân Chúa ban”.

MAI LAN

<pclass=”margin-bottom-lg”>

Nguồn tin: Công Giáo và Dân Tộc: