T4, 05 / 2018 3:17 Chiều | Đức Tin Jesus

Hậu sinh ra từ mối tình “rổ rá cạp lại” của cha mẹ. Không biết họ có yêu nhau hay chỉ là cùng chung hoàn cảnh nên cảm thông và kết chặt với nhau như chưa từng có một người nào đó đã đi qua cuộc đời mình.

***
Đời sống của hắn là một chuỗi ngày chứng kiến những trận đụng độ, cãi nhau như cơm bữa giữa ba và mẹ, giữa cha dượng và các con riêng của vợ, giữa con chung và con riêng. Người đời nói chẳng sai: “cái duyên có số nó vồ lấy nhau”, cha mẹ Hậu dù cãi nhau như thế nhưng dường như họ không bao giờ có ý chia tay nhau như mối tình trước đây của hai người. Hơn ai hết, họ hiểu thấu thế nào là đau khổ khi chia ly. Thế nên, dù cuộc sống có thế nào đi nữa thì họ vẫn cứ gắn chặt với nhau như mang nợ từ kiếp trước.

***
Cha hắn, một người đàn ông nghiện rượu. Trước khi về chung sống với mẹ hắn, ông đã có vợ và năm cô công chúa. Tuy vậy, bà vợ không chịu nổi cảnh sáng, trưa, chiều ông chìm ngập trong những cơn say mê man, bà đã dẫn năm đứa con ra đi biệt vô âm tín.

Câu chuyện về ơn gọi
Câu chuyện về ơn gọi

***
Mẹ hắn, người đàn bà từng trải, đã có một đời chồng. Bà là người khá phóng khoáng trong các tương quan và cả trong cách dạy con. Lấy chồng từ năm 18 tuổi, và có ba người con trong mười năm. Tuy vậy, mười năm chung sống cùng chồng là mười năm bà bị bạo hành cách tàn nhẫn. Những trận roi đòn như cơm bữa. Cuối cùng, dù biết rằng ràng buộc Dây Hôn Phối, nhưng bà vẫn quyết định ly hôn để giải thoát cho bản thân.

***
Sống trong cảnh gia đình mà sáng chiều tiếng cãi nhau nhiều hơn cơm bữa, nhưng không hiểu vì sao hắn lại có ý đi tu. Một thứ gì đó thôi thúc từ tận bên trong tâm hồn. Cái ước mơ ấy không chỉ mới có đây mà nó đã hình thành từ những ngày đầu hắn biết nhận thức thế nào là đau khổ, thế nào là hạnh phúc. Các chị gái của hắn vì không chịu nổi cảnh mẹ ruột cha dượng, con chung con riêng nên lần lượt bỏ nhà ra đi với cái bụng bầu. Được vài năm, khi tình yêu không còn, khi hạnh phúc tan vỡ lại trở về, chui vào cái mái nhà nóng ra cả mặt mày mà chịu đựng nhau để sống, để hít hà cái không khí ngột ngạt và bế tắc ấy. Trong căn nhà chật chội ấy, ngần ấy người sống bên nhau nhưng dường như chưa bao giờ có tiếng cười. Chẳng hiểu sao ơn gọi được nảy nở trong hắn, cứ tha thiết, dằn vặt hắn phải dâng hiến đời mình cho Chúa. Tự thâm tâm, hắn sợ lắm rồi hai tiếng gia đình. Bởi nơi đó, chưa bao giờ là hạnh phúc, là tổ ấm của hắn.

***
Hắn quen Út Hương từ những ngày nhỏ cùng chơi bán hàng, nhảy lò cò, nhưng với hắn, Út Hương chưa bao giờ là người tình. Hoặc chính hắn cũng mập mờ, không xác định được tình cảm dành cho Út Hương là gì. Út Hương thì lại khác, yêu hắn nhiều hơn bản thân mình. Nhưng đời nào cọc đi tìm trâu, dù có thương lắm nhưng Út Hương chỉ biết chờ đợi. Con gái lớn như hủ mắm trong nhà, cha mẹ dục Út Hương lấy chồng.
– Mày chịu người ta cho rồi, chứ thằng Hậu có thương mày đâu mà mày chờ làm chi. – mẹ Út Hương khuyên con gái.
– Mày gật đầu cái là tao gọi điện cho bên đó qua xem mắt.
– Dạ, má cho con thêm vài tháng nữa.
Trả lời mẹ, mà lòng Út Hương như tan nát. Vừa tức lại vừa thương Hậu. Phải chi hắn trả lời dứt khoát với cô. Hắn chỉ nói với cô nếu thương hắn thật lòng thì chờ hắn một thời gian, hắn sẽ trả lời. Nhưng chờ đến bao giờ?

***
Rồi hắn bỏ nhà ra đi theo tiếng gọi của tâm hồn mình. Hắn cố gắng vừa học vừa làm để có thể theo ơn gọi. Trải qua biết bao khó khăn hắn cũng cố gắng. Chưa bao giờ hắn nghĩ phải quay trở lại gia đình. Hắn nói, cha mẹ và các chị hắn đã khổ, hắn đi tu để ít ra giúp mọi người nhìn ra được ơn Chúa trong chính những bế tắc của cuộc sống.

***
Tốt nghiệp đại học loại giỏi, hắn tự tin khi mình đủ điều kiện vào Dòng như bao thanh niên cùng chung chí hướng khác. Tuy nhiên, danh sách các ứng viên được vào Dòng lại không có tên hắn. Cha giám đốc cố gắng phân tích và an ủi hắn: “Mặc dầu tội của ai người ấy chịu, nhưng… Cha mẹ của con đang sống trong tình trạng rối hôn nhân, …gương mù gương xấu cho nhiều người…cha không thể nhận con…Xin con thông cảm cho cha và nhà Dòng.”
Bao nhiêu hy vọng chợt tan biến sau câu nói của cha. Hắn bần thần cả người…Bầu trời dường như cũng đặc nghịt mây đen bao phủ phía chân trời như chính cuộc đời của hắn lúc này.

***
Một tuần linh thao dường như cũng chưa đủ đến hắn lấy lại niềm tin và sức sống. Bởi ngoài ước mơ được sống đời Dâng hiến hắn không còn mơ ước nào khác…Bên ngoài có gió.
***
Trở về nhà sau 6 năm dài theo đuổi ơn gọi, cũng là ngày Út Hương lên xe hoa. Vừa về đến cổng, thấy bên nhà Út Hương cổng hoa đỏ rực, hắn đánh rơi ba lô xuống đất mà nhìn theo đoàn người đưa Út Hương về với hạnh phúc của mình. Hắn thì thầm như nói với chính mình: Út Hương đã chờ đợi hơn 6 năm trời còn gì. Đời con gái có bao lâu đâu mà chờ mãi.

***
Quỳ dưới chân Thánh giá Chúa, hai hàng nước mắt hắn chảy dài. Hắn tự hỏi: Chúa ơi, Chúa không chọn con hay Chúa chỉ thử thách con? Xin đừng thử thách quá sức chịu đựng của con…

***
Sá ng hôm sau, hắn lại vác ba lô lên đường, để lại đằng sau câu hỏi của mẹ:
– Nhà Dòng không chọn con, vậy con còn đi đâu nữa?
– Con đi Dòng khác, Chúa đang thử thách con thôi…
Hắn bước đi không chút ngại ngùng. Mắt hắn sáng rực niềm tin.

Mar – Aug Bùi Văn Hồng Phúc, SSS