T2, 11 / 2017 7:41 Chiều | Đức Tin Jesus

Đối với tôi, hạnh phúc thật là khi được Chúa ngỏ lời “Yêu Thương”! Một Bà Dì của mẹ tôi nhỏ to với mẹ bên hiên nhà: “Mẹ mày cho cháu nó đi tu” (vì trong làng cũng có mấy người họ hàng đi tu Dòng Đa Minh). Ngồi trong phòng nghe lõm được mấy câu chuyện của hai người lớn, con bé ở tuổi mười bốn như tôi cũng cảm thấy khó chịu nên lẩm bẩm một mình: “Đi tu là việc của mình, sao người lớn không hỏi mình trước là có thích hay không, đằng này lại đi nói thẳng với mẹ mình chứ?” Tuy trong lòng vẫn có chút bực tức, nhưng ngồi ngẫm nghĩ thêm về đời tu, tôi tưởng tượng ra một viễn cảnh thật đẹp và thánh thiện. Hai chữ “đi tu” từ đó đi vào tâm trí tôi.

Cuộc sống vẫn cứ trôi cho đến ngày tôi đậu vào trường Đại Học Công Nghiệp ở Hà Nội. Đời sinh viên lắm thăng trầm với những lo toan không chỉ cho việc học mà còn chuyện cơm áo gạo tiền. Năm thứ ba Đại Học tôi kiếm được công việc bán thời gian, vừa học vừa làm để chia sẻ bớt gánh nặng cùng gia đình. Với tôi, vậy đã tạm hài lòng, nên tôi cũng chẳng ước mơi gì hơn. Thế nhưng, chính lúc tôi hài lòng với bản thân mình, thì cũng là lúc tôi cảm thấy được thúc đẩy kiếm tìm những điều sâu xa hơn cho cuộc đời. Tôi trăn trở, suy tư và lo sợ phải ra khỏi sự thoải mái của mình để đối diện những thách thức mới. Vì một phần tôi cảm thấy lãng phí sức trẻ của mình với những bận rộn tẻ nhạt của cuộc sống hằng ngày. Tôi muốn sự khác biệt. Tôi muốn tô thêm màu sắc để cuộc sống của tôi để thêm phần thi vị. Tôi cảm nhận rằng tất cả những thứ tôi có được là từ lòng nhân hậu của Thiên Chúa ban tặng. Nếu Ngài lấy đi thì tôi cũng chỉ là một kẻ trắng tay.

Tôi ý thức rằng tất cả là phù vân!

Nhưng tôi cũng chỉ dừng lại ở ý thức và trăn trở.

Ra trường, đi làm cũng chẳng giúp tôi quên đi lỗi bất an trong tâm hồn. Những suy nghĩ về cuộc đời thôi thúc tôi tìm kiếm hai chữ mơ hồ mà tôi tự đặt tên là Hạnh Phúc. Tôi quyết định nghỉ việc với bao sự tiếc nuối của nhiều người. Tôi lo lắng nghe và mò mẫn theo tiếng gọi thẳm sâu trong tâm hồn. Tôi trở về lại Dòng Đa Minh nơi mười năm trước tôi đã đến tìm hiểu. Con người và mọi vật xung quanh vẫn vậy. Chỉ có tôi là vương nhiều mùi bụi đời hơn. Tôi sống một năm ở đây với đầy sóng gió trong tâm hồn. Tôi vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, thiếu bình an mà chính tôi cũng không thể lý giải. Tôi trách Chúa thật là nhiều, trách Chúa đã làm gián đoạn cuộc đời tôi, trách Chúa đã làm tôi trắng tay, trách Chúa đã thử thách tôi quá nhiều để tôi phải bắt đầu lại. Tôi trách Chúa…, trách Chúa… và trách Chúa. Thế nhưng, tôi vẫn ná n ở lại và cố gắng hết sức mình với một lời hứa “con sẽ làm tất cả chỉ vì Chúa mà thôi”.

Rồi trong một lần cầu nguyện, một ánh sáng khai mở tâm trí tôi. Tôi suy ngẫm về giáo dục, đặc biệt giáo dục những đứa trẻ lang thang, ăn xin ở trạm xe buýt ở Hà Nội mà không ít lần làm tôi chạnh lòng. Từng khuôn mặt của các em ẩn hiện và đeo bám tâm trí tôi. Tôi chợt nghĩ: “ước gì mình tìm được Dòng tu phục vụ những nhu cầu xã hội như vậy”. Điều này thôi thúc tôi tìm được theo ánh sáng đó. Tâm hồn tôi như được rộng mở nhiều hơn, khi có lần tôi nghe một chương trình của Đài Chân Lý Á Châu chia sẻ về sự can đảm, dám nghĩ dám làm để ra khỏi vỏ bọc an toàn của mình. Tôi như được thêm sức mạnh để lần theo ánh sáng mới này, mặc dù tôi ý thức rằng mình đang liều lĩnh, vì chẳng ai ủng hộ để giúp tôi nâng bổng ước mơ của mình và biến nó thành sự thật.

Nhưng Thiên Chúa có những bất ngờ riêng của Ngài. Tôi gặp một linh mục dòng Đa Minh từ trong Nam ra Bắc giảng dạy cho các nữ tu Đa Minh. Tôi chia sẻ với cha về những thách đố và khao khát tôi đang phải chiến đấu để dành lấy. Thật an ủi cho tôi, Cha thông hiểu và đồng hành với tôi trong suốt thời gian đó. Nhận thấy tôi trưởng thành trong quyết định và ước muốn của mình, Cha giới thiệu Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giêsu với niềm tin đấy đúng là nơi tôi đang tìm kiếm. Không chút do dự, tôi tời Dòng Đa Minh ngập tràn hy vọng và cũng không ít lo lắng về một hành trình mới tôi sắp bước vào.

Tôi xin phép gia đình vào Nam để được gia nhập Dòng Nữ Tỳ Thánh Tâm Chúa Giêsu, nhưng tôi không nhận được sự ủng hộ nào vì sự mạo hiểm của tôi. Chia tay bạn bè thì bị cho là đúa thích chơi ngông. Chào người thân thì chỉ nhận được những lời bàn lui. Tôi thất vọng tràn trệ nhưng không nhụt chí. Tôi không bỏ cuộc vì tin rằng Thiên Chúa luôn đồng hành với tôi bằng chính niềm bình an của Ngài đang chiếm trọn tâm hồn tôi.

Tôi chọn.

Tôi bước đi.

Tôi đang đi.

Và tôi sẽ đi đến cùng.

Tôi chỉ muốn nhắn nhủ điều này với bạn trẻ: “Dù trước mắt bạn không hề có điểm tựa nào để thực hiện những khao khát của chính bạn và khao khát của Thiên Chúa cho cuộc đời bạn. Hãy tin vào lời hứa của Thiên Chúa ‘Ta luôn ở cùng con”.

Sưu tầm