T2, 11 / 2017 12:25 Sáng | Đức Tin Jesus

Trưa ngày 05.7.1902, trời nắng gay gắt, ông Giovani bố của Alêxănđrô, vì không chịu nổi nên đã bỏ việc gặt lúa về nhà nghỉ. Bà Axunta, Angêlô, anh của thánh nữ Maria Goretti cùng với 3 người em, cả Alêxănđrô và nhiều người khác nữa đang gặt lúa ngoài đồng, cách xa nhà họ ở hơn 50m. Maria Goretti cùng với bé út ở nhà, cô lo việc nội trợ.

Công việc gặt lúa đang tiến hành, Alêxănđrô đột ngột hãm dây cương cho bò dừng lại, hắn hét lên:

– Bà Axunta! Bà thay tôi một chốc được không?

Bà Axunta leo lên xe bò. Bà liếc về phía nhà thấy Maria Goretti và bé út, bà yên tâm, mọi sự đều ổn cả.

Đã hai lần, Alêxănđrô muốn thỏa mãn lòng ham muốn xác thịt của hắn đối với Maria Goretti, một cô bé 12 tuổi, nghèo hèn nhưng rất xinh xắn, hắn bị cô từ chối và khá ng cự quyết liệt. Hắn đe dọa nếu cô tiết lộ cho mẹ cô thì hắn sẽ giết cô. Maria ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Cha cô đã chết, gia đình thì quá nghèo, nói ra cho mẹ thì vô tình cô đẩy cả gia đình gồm 7 người vào cảnh chết đói. Thế là cô đành im lặng.

Nhưng hôm nay, Alêxănđrô đã chuẩn bị trước một con dao sắc bén dài khoảng 30 cm. Lợi dụng lúc mọi người đang làm ngoài đồng, hắn về nhà với hy vọng chiến thuật mới cô sẽ đồng ý làm thỏa mãn ước muốn xấu xa của hắn. Maria Goretti run sợ vì sự xuất hiện đột ngột của hắn lúc mọi người không có ở nhà, hơi thở trở nên ngắn và dồn dập.
– Maria tới đây!

Cô run sợ, mặt trắng bệch không còn chút máu, nhưng cô vẫn quả quyết hỏi:

– Anh muốn gì?

– Bước vào đây!

– Không, nếu không nói cho tôi biết để làm gì đã.

Giọng nói cô bình thản, nhưng cô vội vã bám chặt vào lan can. Alêxănđrô nhảy phóc tới trước mặt cô, chộp lấy cánh tay, kéo ra khỏi chỗ nơi cô bám vào một cách tuyệt vọng. Cái nhìn của cô gặp cái nhìn của hắn và cô đã hiểu. Lần này sẽ hết sức quyết liệt một sống một chết. Trước khi Maria Goretti có thể kêu cứu, hắn đã lôi cô vào trong phòng, dùng chân đóng cửa và khóa chốt lại.

Bé út của Maria Goretti vẫn ngủ yên, bà Axunta vẫn đang gặt lúa dưới ánh nắng thiêu đốt. Ánh mắt cô một lần nữa gặp ánh mắt dữ tợn của Alêxănđrô và cô run rẩy sợ hãi. Cô la lên:

– Không! Không! Không!

Hắn lẩm bẩm điều gì đó, giọng khàn khàn, rồi tắc nghẽn trong cổ họng.

– Đừng động đến tôi! Anh định làm gì? Đó là tội lỗi! Anh sẽ xuống Hỏa ngục!

Nhưng cô đang lý luận với con mãnh thú. Cô đang tự vệ để bảo vệ danh dự của mình, cô đang chiến đấu bằng một sức mạnh không phải là của cô.

– Vâng, anh sẽ xuống Hỏa ngục. Thiên Chúa cấm làm điều đó. Đó là tội, là tội…

Maria Goretti không bao giờ nghĩ tới bản thân vì không hề bị ám ảnh về cái tôi trong thử thách bất ngờ này. Nhưng cô nghĩ đến giá trị đạo đức: Thiên Chúa, linh hồn của hung thủ, tội ác.

Alêxănđrô nhét chiếc khăn vào miệng cô, nhưng không dám động đến cô. Nơi cô có một cái gì sống động tỏa ra như thể ân sủng của Thiên Chúa, làm cho hắn điên tiết lên. Đứa bé út của Maria Goretti ngọ nguậy trong giấc ngủ và bắt đầu thét lên nhưng bị tiếng xe bò át đi, nên bà Axunta không thể nghe thấy.

Alêxănđrô cay đắng ê chề vì bị một cô bé 12 tuổi cự tuyệt. Hắn vội vớ lấy con dao sáng quắc giơ lên trước mặt cô để cho cô có thời giờ chọn lựa. Nhưng ý chí sắt đá của cô bé không hề lay chuyển, cô tiếp tục chiến đấu nhưng cô không hề cử động để tránh né. Sự cuồng nhiệt tới cực điểm đã lấn át hết mọi tình cảm khác nơi hắn, và đôi môi mím chặt hằn lên một sự bí hiểm lạ lùng. Và… hắn đã đâm cô, đâm loạn xạ. Sự điên dại của hắn tăng cùng mức độ với sự chống chế không khoan nhượng của nạn nhân. Hắn đâm hết chỗ này đến chỗ kia, rạch nát mọi cơ quan phủ tạng.

Từ từ cô ngã quỵ trên nền gạch, kêu la bi thảm và trong một cố gắng sau cùng, cố kéo lại ngay ngắn áo xống đã rách bươm. Alêxănđrô nghĩ rằng cô bé đã chết, nhưng trong một thoáng tỉnh lại cô thì thầm:

– Lạy Chúa! Lạy Chúa! Mẹ ơi! Mẹ ơi!…

Chỉ mình hắn nghe thấy. Hắn mím chặt môi, sà xuống ôm cổ Goretti và đâm tiếp, đâm sau lưng, đâm trước ngực.

– Lần này mày có chịu chết không?

– Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Nhưng bà Axunta không hề nghe thấy vì tiếng xe bò, tiếng đập lúa quá ồn ào.

Maria Goretti thấy mũi dao đang rạch nát thịt cô, nhưng ý chí vẫn không hề suy chuyển cho đến khi bóng tối bao trùm chung quanh. Cô duỗi người trên sàn nhà lạnh ngắt, lịm người đi như chết.

Alêxănđrô đứng dậy, ngắm nhìn công trình của mình. Rồi hắn buông dao, bước đi như chạy về phòng của hắn. Bé út Têrêsa khóc thét dữ dội hơn, tiếng khóc đã vẳng đến tai bà Axunta.

Thật kỳ lạ với tính nhanh nhẹn quen thuộc, tại sao Maria Goretti không đến dỗ em cơ chứ?

Linh tính của người mẹ cho bà biết có một việc chẳng lành xảy ra. Tại sao Alêxănđrô đột ngột bỏ sân lúa? Mấy con bò tự dưng hốt hoảng. Bà Axunta vớ lấy dây cương:

– Chuyện gì xảy ra thế này?

Maria chưa chết. Một ngọn lửa như thiêu đốt đang lan khắp cơ thể cô, run rét từng hồi vì cơn sốt làm cho cô tỉnh táo. Cô cố gắng gượng dậy, chậm chạm nhích tới cửa, hé mở cửa và gọi:

– Bác Giôvani ơi! Alêxănđrô đã giết cháu!

Tiếng nói rất yếu ớt, nhưng ông Giôvani đã nghe thấy. Ông vội vã hướng ra cửa la lớn tiếng:

– Bớ… Axunta, về ngay! Cả Marinô nữa!

Mọi người liền vứt dụng cụ, chạy vội về. Vừa bước vào nhà, Axunta trông thấy con nằm bất động trên tay Giôvani, bà rú lên đau đớn thảm thiết làm mọi người bàng hoàng xúc động. Họ liền đưa Maria Goretti về phòng của cô, bà Axunta nhận ra những vết thương dài trên thân thể cô, bà quỳ sụp xuống.

– Ôi, lạy Chúa nhân từ, xin hãy cứu lấy con gái của con!

Têrêsa Ximamêli luôn tay xoa bóp cốt để cô bé tỉnh lại; còn bà mẹ không ngừng gọi khẽ:

– Maria bé bỏng của mẹ! Maria ơi, con dậy đi!

Cuối cùng cô bé cũng tỉnh lại và khẽ gọi:

– Mẹ!

– Maria, con của mẹ! Chuyện gì xảy ra hở con? Ai đã làm cho con nên nông nỗi này?

– Alêxănđrô đó, mẹ coi hắn đã làm cho con như thế này.

– Nhưng vì lý do gì?

– Hắn muốn con phạm tội, nhưng con không chịu.

Bà mẹ không thể hỏi con điều gì nữa. Bà quỵ xuống bất tỉnh vì quá đau lòng. Mọi người liền chia nhau người đi gọi công an, người đi gọi xe cứu thương.

Đau đớn cũng không hề làm cho Maria rên rỉ hoặc khóc lóc. Cô phải hứng chịu 14 nhát dao, có những nhát xuyên qua tim, phổi, ruột già, ruột non… Cô đã phải trải qua một cơn hấp hối 20 giờ đồng hồ. Sáng ngày 06.7.1902 Maria Goretti đã ra đi bình an trong vòng tay yêu thương của Chúa và Mẹ Maria, ra đi trong sự tiếc thương của mọi người.

Maria Goretti đã được phong Chân phước ngày 27.4.1927. Đến ngày 24.6.1950, Đức Giáo Hoàng Piô XII tôn phong Maria Goretti lên bậc Hiển thánh, trước sự hiện diện của người mẹ (87 tuổi), anh trai, các em, còn cô em út lúc ấy đang là một nữ tu, và có sự hiện diện của Alêxănđrô, người đã giết Maria Goretti.

Sưu tầm