T5, 03 / 2018 12:16 Chiều | Đức Tin Jesus

Có những cử chỉ không cần lời giải thích mà vẫn diễn tả trọn tâm tình. Hành động quỳ gối và hôn đất nhà thờ của linh mục Đặng Hữu Nam cũng gói trọn nỗi niềm của một mục tử

Được sai đến quản nhiệm giáo xứ mới, người linh mục lãnh nhận quyền và trách nhiệm thi hành sứ vụ tư tế, vương đế và ngôn sứ của mình cách trực tiếp với Giáo Hội địa phương này.

Hai hành động quỳ + hôn bất ngờ của Cha nói lên điều gì? Tôi thiển nghĩ, không nên cắt nghĩa gì thêm vì có thể là thừa.

Khi vừa nhìn thấy tôi nghĩ ngay đến thái độ khiêm hạ và lòng kính mến và một số tâm tình đánh động tôi.

Khi quỳ xuống con người thể hiện sự tôn trọng và khiêm tốn của mình trước một ai đó. Ở đây cha Đặng Hữu Nam quỳ xuống trước “đất thánh” và “Nhà Chúa”. Nơi đây đã được ủy thác của Giáo Hội và cộng đoàn dân thánh cho Cha để thi hành thừa tác vụ linh mục. Quỳ xuống như Môse vì “nơi ngươi đang đứng là đất thánh”, là “vườn nho” của Chúa, phải tiếp quản với lòng trân quý và gìn giữ.

Linh mục phải ý thức mình là “tôi tớ” của đoàn chiên chứ không như những “công bộc của dân” theo kiểu cộng sản. Phải quỳ xuống để nâng đỡ, chăm sóc chiên chứ không phải là kẻ thống trị độc đoán, đè đầu cưỡi cổ dân hay mưu đồ chiếm đoạt “vườn nho” như những kẻ phản loạn. Chỉ khi linh mục cúi xuống mới nghe được, mới ngửi được mùi khét của chiên, mới hiểu được, mới đồng hoá được mình với đoàn chiên của Chúa.

Hình ảnh này của cha Nam làm tôi nhớ đến linh mục Nguyễn Văn Lý khi vào tù đã quỳ hôn đất như đi nhận nhiệm sở.

Cử chỉ tình yêu thương nơi mình sẽ phục vụ được thể hiện qua hành vi nhân sinh ấy. Nơi đó không còn chỉ là nơi ở qua ngày nhưng là vùng đất mà người mục tử trải qua vui buồn gắn bó và sẵn sàng đổ máu để bảo vệ và gìn giữ.

Quỳ hôn đất không chỉ thể hiện sự bé nhỏ của người được sai trước sự hiện diện của Chúa và sứ mệnh nhận lãnh, mà còn để gần hơn với đất – nơi chính người cũng sẽ gửi mình lại. Thân phận bụi tro sẽ trở về tro bụi. Cũng có nghĩa dù chiến đấu dù làm gì thì cuối cùng cũng trở về cát bụi.

Như ngày lãnh thánh chức linh mục, tiến chức phủ phục xuống đất không chỉ còn là một nghi thức, một cử chỉ văn hoá mà đã chất chứa bao huyền nhiệm.

Người linh mục cũng rập lại cuộc đời Thầy Chí Thánh Giêsu để trong những lựa chọn quyết liệt nhất biết chọn ý Chúa. Trong Vườn Cây Dầu, Chúa Giêsu đã quỳ gối cầu nguyện, nước mắt máu chảy ra trước ngưỡng cửa cuộc khổ nạn. Để rồi dù đau khổ xao xuyến cùng cực, Ngài đã thưa “nếu có thể xin hãy cất chén đắng khỏi con, nhưng một xin vần theo ý Cha đừng theo ý con”.

Chọn sống cùng, sống với và sống cho đoàn chiên mới cũng là một thập giá, một trách vụ nặng nề với bao áp lực và nước mắt đắng cay. Khi thưa tiếng “xin vâng” với bổ nhiệm của giám mục địa phận cũng có nghĩa là nói có với “cuộc thương khó”.

Chỉ có trong thái độ tín thác trọn vẹn theo ý Chúa thì mới dám và mới đủ khả năng gánh vác trọng trách. Chẳng vậy mà khi được Yahve Thiên Chúa sai đi giải cứu dân tộc Do Thái, ông Môse đã chối đay đảy với đủ lý do vì ông biết “đây là dân lòng chai dạ đá”, “một dân ngỗ nghịch”.

Cái tư thế phù hợp của một lãnh đạo đích thực là nâng kẻ khác trên vai mình. “Ai muốn làm lãnh đạo giữa anh em phải là người rốt hết,… làm người phục vụ”, người dám “quỳ xuống rửa chân cho anh em” như Giêsu đã nêu gương. Và hạt lúa gieo vào lòng đất nếu không chết đi thì không sinh được nhiều hạt khác.

Khi nhận chân rằng “bụi tro sẽ trở về tro bụi” cũng là lúc không vơ về cho mình vinh quang và lợi lộc thấp hèn hay buồn với trái ý riêng. Cũng là lúc trao cho Chúa thành quả và tương lai.

Vâng, một thái độ và cử chỉ của người cầu nguyện.

Người Phú Yên nhớ mãi câu nói “sống làm người Phú Yên, chết làm ma Phú Yên” thế nào. Thì tôi tin người Mỹ Khá nh sau này cũng sẽ khóc mà nói y như vậy nơi mảnh đất của họ.

Xin hãy cùng cầu nguyện cho cha Đặng Hữu Nam để cha chu toàn ý Chúa trên cuộc đời và nên khí cụ của lòng thương xót Chúa cho muôn dân.

Ảnh Thanh Niên Công Giáo