T2, 10 / 2017 12:55 Chiều | Đức Tin Jesus

Tôi năm nay 25 tuổi, không có gì nổi trội. Gia đình tôi ở ngoài miền Trung, còn người yêu tôi 27 tuổi. Theo nhận xét của nhiều người, anh rất chín chắn, đàng hoàng, biết quan tâm tới người khác, bề ngoài khá. Với tôi, anh gần như là “người đàn ông số 1”. Chúng tôi yêu nhau được hơn 7 năm, đã quan hệ “như vợ chồng” nhưng tình cảm luôn mới mẻ như lúc ban đầu, ngày càng hiểu và thông cảm cho nhau hơn.

Tôi theo đạo Thiên chúa, còn anh là người không có đạo. Hồi mới yêu nhau, chúng tôi cứ nghĩ rằng chuyện này có thể giải quyết được nhưng đến năm ngoái, khi chúng tôi tính đến chuyện kết hôn thì mới thấy chuyện không hề đơn giản. Gia đình tôi sống trong một vùng quê có đạo và rất coi trọng việc giữ đạo. Việc con cái lập gia đình với một người không có đạo là vấn đề nghiêm trọng đối với gia đình, tuy nhiên nếu người vợ hoặc chồng chấp nhận theo đạo thì tạm thời có thể chấp nhận được. Riêng trường hợp lấy vợ hoặc chồng không có đạo và đạo ai người nấy giữ thì tôi chưa thấy ở làng.

Trong khi đó, nhà anh ở một làng quê tại miền Nam, khá giả, rất nề nếp và gia giáo, thậm chí cha mẹ anh còn hơi nghiêm khắc. Cha anh làm một chức vị khá lớn trong bộ máy nhà nước và dĩ nhiên ông là một Đảng viên. Anh cũng làm cho công ty nhà nước và đang xét lý lịch vào Đảng. Một điều quan trọng nữa là anh có 2 anh trai đã lập gia đình và một người em trai nữa nhưng các anh trai lấy vợ đều sinh con gái. Nhà anh vẫn chưa có cháu trai đích tôn.

RichManPoorWoman1-9748-1394437697.jpg

Theo luật giáo hội bên đạo tôi, nếu lập gia đình với một người không có đạo thì cách đơn giản nhất là hai người phải viết cam kết rằng sau khi lấy nhau thì đạo ai người đó giữ nhưng con cái bắt buộc phải theo đạo và không có lựa chọn nào khác. Tôi không thể bỏ đạo, cũng không thể không làm theo luật mà cưới bừa vì còn cha mẹ, gia đình, họ hàng, hàng xóm và vì cả bản thân tôi.

Gia đình anh khi biết đến bản cam kết thì họ không đồng ý vì họ không bao giờ cho con cháu theo đạo với nhiều lý do. Họ bắt anh phải chia tay tôi. Chưa kể đến sự chênh lệch về mọi thứ giữa hai gia đình mà xét một cách khách quan thì nhà anh hơn hẳn nhà tôi về nhiều mặt: Giàu – nghèo, hoàn cảnh, học thức, công việc… Dĩ nhiên tôi hiểu cảm giác và sự lo lắng của họ nên tôi càng cảm thấy buồn, khó xử. Về phần anh, anh chưa chấp nhận việc chia tay với tôi nhưng cũng không thể cãi lại gia đình. Anh muốn tìm ra cách giải quyết thỏa mãn được hai bên.

Chuyện dùng dằng đã kéo dài một năm nay và từ đó đến giờ, tôi luôn cố gắng chuẩn bị tâm lý là chúng tôi sẽ kết thúc bất kỳ lúc nào. Nhưng tôi cũng không có can đảm rời xa anh. Tôi đã quá quen với sự hiện diện của anh trong cuộc sống. Nếu không có anh, tôi không biết cuộc sống sẽ khổ sở đến mức nào. Không lẽ lại không có cách giải quyết nào cho tôi và anh?

Tôi với anh gần như bất lực trước hoàn cảnh của mình. Hiện nay, anh đã đi làm ổn định, còn tôi vì rất nhiều vấn đề nên còn mấy tháng nữa mới ra trường (tôi vẫn vừa đi làm vừa đi học và tự lo cho bản thân mình mọi thứ). Tôi nói với anh rằng nếu chia tay thì đợi khi tôi học xong rồi hãy chia tay vì tôi sợ mọi chuyện đảo lộn lên.

Tôi với anh chưa ra mắt gia đình hai bên nhưng nhà anh đã gặp mặt và biết tôi là bạn gái anh từ lâu. Họ cũng biết hoàn cảnh của tôi. Anh hẹn tôi 30/4 này về gặp mặt gia đình anh để nói chuyện và bàn cách giải quyết. Nếu không được thì có thể chúng tôi sẽ thật sự chia tay. Tôi rất lo lắng vì không biết tôi sẽ phải nói gì khi mà mọi thứ cứ như được sắp đặt sẵn và tôi không thể làm gì khác. Tôi lúc nào cũng trong tâm trạng lo lắng và thường xuyên suy nghĩ về mọi thứ. Tôi không biết sẽ phải làm gì và tương lai của tôi sẽ thế nào nữa?