Viếng Xác Chúa, cất lời than…
Xúc động…thổn thức… Chứa chan giọt sầu!
Kìa Chúa cực trọng cực cao
Đã đổ ra hết Máu đào vì con.
Khi xưa sinh xuống thế gian
Nằm trong máng cỏ nghèo nàn đơn sơ.
Ở nơi chuồng của bò lừa,
Giữa đêm giá lạnh trong giờ nửa đêm.
Ngôi Hai mặc lấy xác phàm.
Nào ai nghèo khó cho bằng Chúa Con?
Giờ đây huyệt đá mồ chôn
Cũng của môn đệ đã nhường táng Cha !
Cúi đầu quỳ gối viếng Cha,
Mắt con không thể mở ra được nào !
Kìa Chúa Sang trọng dường bao
Đang nằm lặng đó ai nghèo khó hơn?
Bọc Người chỉ một tấm khăn
Thấm in Dấu Máu từ chân đến đầu.
Thân mình bầm dập hằn sâu:
Gai, đinh, đòng thuốn thấu vào trái tim.
Đôi chân rảo khắp mọi miền,
Bây giờ chồng chéo nằm yên một bề!
Đôi tay thánh thiện xưa kia,
Chữa người phong bại mù què điếc câm.

Bây giờ khép lạ hai bên,
Dinh thâu rách toác, giãn gân, khớp chùng!
Đôi mắt chói sáng vô cùng,
Bây giờ nhắm lại mịt mùng tối tăm!
Miệng xưa dạy dỗ nhiều năm
Bây giờ im lặng âm thầm hồi lâu.
Hỡi ôi! Đất thấp trời cao!
Chúa đã tạo dựng rầy sao vô tình?
Nhật nguyệt tinh tú lung linh!
Sáng làm chi nữa, Chúa mình nằm đây!
Rừng xanh hoa trái cỏ cây
Hãy rủ lá xuống trong ngày đau thương!
Muôn loài điểu thú chim muông
Hãy hót lên khúc đoạn trường bi ai!
Đại dương biển rộng sông dài,
Cuộn muôn lớp sóng thay lời khóc than!
Đồi cao hang động núi non
Sao bay có thể lặng yên cho đành?
Suối khe róc rách chảy quanh,
Ầm ầm thác đổ như hình xót xa!
Rền oai sấm sét chớp lòa
Sao không khóc Chúa bi ca vài lời?
Phong vân vần vũ khắp trời
Đổ muôn giọt xuống thay lời khóc than!
Hòa chung trong tiếng than van
Của đoàn con mọn chứa chan lệ sầu.
Tác giả: Hung Vu