T4, 12 / 2017 6:40 Chiều | Đức Tin Jesus

“Nào, Josefa, con hãy viết: Một người Cha có một đứa con trai độc nhất. Cả hai đều uy quyền tột đỉnh, lại giàu sang có kẻ hầu người hạ với vạn sự, mưu tạo vinh dự hạnh phúc, khoái lạc cho mọi người, không thiếu một điều gì hết. Người Cha đủ cho Người Con, người Con đủ cho Người Cha, cả hai tìm thấy cho nhau hạnh phúc tột bực và lòng hai người vô cùng cao thượng, quảng đại, bác ái, thường nghiêng xuống nghe ngóng sự thiếu thốn cơ cực của kẻ khác mà cứu giúp.

Bất chợt, một trong bọn đầy tớ tớ lâm bệnh, chẳng mấy chốc bịnh anh trở nên trầm trọng thật là thập tử nhất sanh, muốn cứu nó thoát tay tử thần thì chỉ còn hy vọng đến sự tận tâm săn sóc và thuốc hay mà thôi.

Nhưng đứa tớ đó lại ở tại nhà nó, cô đơn và túng quẫn. Làm sao cho nó đây ? Bỏ rơi nó và để nó chết sao ? Lòng nhân từ của ông chủ không thể giải quyết như vậy được. Sai một đứa tớ khác đến trông nom chăm sóc cho nó ? Được lắm. Nhưng gia chủ vẫn không yên tâm trước sự chăm sóc vì tư lợi hơn là vì tình thương.

Chạnh lòng thương, người Cha gọi đứa con trai đến và trao phó mối âu lo, Người cho con biết tình trạng nguy ngập của tên đầy tớ khốn khó và chỉ còn hy vọng vào sự săn sóc tận tình, săn sóc liên lỉ thì may ra mới cứu nó khỏi chết và đem lại cho nó một cuộc sống lâu dài hơn. Cùng một nhịp điệu yêu thương như người Cha, đứa con hiến thân phục vụbệnh nhân,  chẳng quản công lao mệt nhọc, mãi cho đến khi nó bình phục.

Người Cha rất hài lòng về việc đó, người đã hy sinh cái êm đềm gắn bó về sự hiện diện của người con, còn người con phải hy sinh cả cái âu yếm của tình phụ tử, đóng vai đầy tớ để đến tận nhà mà hầu hạ kẻ khác, mà kẻ đó là chính đầy tớ của mình.

Trải qua nhiều ngày tháng bên giường bệnh nhân, phí hao biết bao sức lực để chăm sóc mọi bề, người con cung cấp và chuẩn bị cho nó mọi thứ không phải đủ để lành bệnh mà còn cho nó cả sự phục hồi sức khoẻ nữa.

Đứa đầy tớ hết lời thán phục chủ nó. Nó liền thưa rằng: Trước khối tình bao la, cao cả đó, nó không có lời lẽ nào và cũng chẳng biết làm sao để cám ơn cho đủ. Người con bèn khuyên nó, vì nó đã mạnh, đến hầu hạ Cha mình để đền đáp phần nào ơn cứu tử hoàn sanh và cũng để trở nên kẻ thân tín của người. Nó trình diện lần này với tình cảm dạt dào trong lòng, chớm nở tình hoa yêu mến. Từ nay nó làm việc không cần tiền công, vì nó biết được rằng người chủ nhân từ đó không xem nó là hạng tôi tớ mà trái lại đối đãi cùng yêu thương nó như con ruột của mình.

Dụ ngôn này chỉ phản ảnh một phần rất nhỏ về tình yêu của Cha đối với nhân loại và sự đền đáp mà Cha mong đợi nơi nhân loại. Cha sẽ giải thích dần dần để cuối cùng tất cả đều nhận biết Trái Tim Cha.

Chúa nín lặng một hồi rồi tiếp: ‘Josefa! Con hãy giúp Cha bày tỏ Trái Tim Cha cho nhân loại. Cha bảo cho chúng biết, chúng không thể nào tìm được hạnh phúc ngoài Cha. Con hãy yêu và khổ, vì chúng ta phải chinh phục các linh hồn”.