T2, 12 / 2017 8:53 Chiều | Đức Tin Jesus

1.

Mấy ngày nay, tôi được thông tin về nhiều Thánh Lễ tạ ơn. Hầu như đâu cũng muốn dâng tiến Chúa những lễ nghi tưng bừng, những thành tích vang dội.

2.

Do tình liên đới, tôi tham dự vào những lễ tạ ơn đó, nhưng theo thân phận của tôi, thân phận của tôi là thân phận kẻ tội lỗi, yếu đuối, hèn mọn. Vì thế, của lễ tôi dâng lên Chúa là tấm lòng tan nát khiêm cung.

Tôi nói với Chúa lời Thánh vương Ðavid xưa: “Của lễ con dâng là tấm lòng bị gẫy nát, bị nghiền nát tan tành” (Tv 51,19).

3.

Khi nói với Chúa những lời trên đây, tôi thực sự cảm thấy lòng tôi tan nát. Tan nát đó gây đau đớn vô vàn.

Tôi đau đớn về bao nhiêu giới hạn trong thể xác và tâm hồn của tôi. Tôi đau đớn về biết bao khổ cực nghiệt ngã của đoàn chiên tôi. Tôi đau đớn về biết bao nỗi buồn lo, nhọc nhằn của đồng bào xa gần. Tôi đau đớn về biết bao cơ cực thiếu thốn, vất vả của những người bệnh tật, già yếu cô đơn.

Ðau đớn do tấm lòng bé nhỏ yếu đuối của tôi bị tan nát.

4.

Ðau đớn, mà tôi đã cảm nhận được, có lúc như một khối nặng sẽ làm tôi phải chết trong giây lát.

Chính trong tình trạng đó, tôi kêu cầu Chúa: “Của lễ con dâng đang là những đớn đau vì tan nát cõi lòng. Xin Chúa đừng chê bỏ con”. Tôi cầu cứu Chúa. Vì tôi tin ở Chúa.

Thực sự Chúa đã cứu tôi. Chúa đã cúi xuống của lễ tôi dâng. Chúa đã ôm những đau đớn và những tan nát của lòng tôi. Ðể soi sáng cho tôi thấy: Của lễ đẹp lòng Chúa chính là tấm lòng khiêm tốn, hòa nhập vào thân phận những con người khổ đau, hèn mọn, yếu đuối.

5.

Hòa nhập vào thân phận của những người hèn mọn, khổ đau, cũng là hòa nhập vào thân phận của Chúa Giêsu, Ðấng Cứu Thế, Ðấng đã mặc lấy thân phận của lớp người nghèo khổ nhất.

6.

Ðược Chúa soi sáng cho tôi như vậy, tôi nhìn chức thánh Chúa trao ban, với một cái nhìn mới.

Cái nhìn mới đó cũng đã được Thánh vương Ðavid nói lên. Tôi xin học Ngài:

“Lạy Chúa, con không dám có tinh thần tự hào,

Con không dám có cái nhìn kiêu hãnh.

Con không tìm con đường của danh vọng lớn lao,

Con cũng không tìm những việc lẫy lừng,

Con gởi tâm hồn con trong bình an và thinh lặng. Như trẻ thơ trong lòng mẹ mình”(Tv 131(130)).

7.

Thú thực, nói với Chúa như thế là điều tôi đã thường nói. Nhưng thực hiện những điều đó là điều không dễ chút nào.

Không dễ đi ngược lại quan niệm xưa nay ở nhiều nơi hay khích lệ các người mang chức thánh hãy tự hào, tự coi mình là cao trọng hơn các người khác.

Không dễ gì đi ngược lại chính guồng máy chức quyền trong đạo ở nhiều nơi vốn xếp các người mang chức thánh là những nhân vật quốc tế, có hậu thuẫn từ nước ngoài, cần được tôn vinh.

Không dễ gì đi ngược lại thói quen xưa rầy ở nhiều nơi, các người mang chức thánh thường được đánh giá qua các thành tích của các ngài về những gì là tổ chức, và các hình thức bề ngoài. Vì thế mà tham vọng thường dễ là động lực trong ơn gọi theo Chúa.

8.

Lúc này, hơn bao giờ hết, tôi nhận thức rất rõ điều này: Tôi là kẻ tội lỗi, yếu đuối, hèn mọn. Nhưng tôi được Chúa thương tha thứ. Của lễ tôi dâng là tấm lòng tan nát khiêm cung, với nhiều đau đớn đủ loại. Tôi tin Chúa đã không chê chối của lễ đó. Ðó là niềm vui lớn lao của tôi.

9.

Niềm vui lớn lao đó lại được tăng lên, do nhiều người cũng tha thứ cho tôi một cách quảng đại. Tha thứ là quên đi mọi lỗi lầm của tôi, tha thứ là đỡ nâng tôi bằng mọi cách, để tôi được bình an thuộc về Chúa, đi về với Chúa.

10.

Niềm vui của tôi hiện nay là rất riêng tư, nhưng lại bao trùm. Bởi vì tôi thấy rất nhiều người xa gần đang chỉ biết dâng lên Chúa tấm lòng tan nát khiêm cung của họ. Chỉ với thế thôi, họ đã được gặp Chúa. Chúa đã đến và ở lại với họ.

11.

Mới rồi, tôi nghe nói có một số người thuộc nội bộ đã rất tự hào về những gì Hội Thánh đã trao cho họ, kèm theo sự tự hào đó là hạ người khác xuống. Tôi nghe, mà cảm thấy tan nát tất cả cõi lòng mình.

Nếu đây là khởi đầu cho một phong trào, thì quả là một thảm họa cho đạo Chúa. Tôi sợ tôi có phần trách nhiệm về thảm họa đó.

12.

Tôi chỉ biết kêu lên với Chúa lời Thánh Vương Ðavid xưa: “Từ vực sâu con kêu lên Chúa, nếu Chúa chấp hoài tội lỗi, nào ai đứng vững được sao” (Tv 130(131)).

Tôi tha thiết xin Chúa thương tha tội cho tôi và cho tất cả mọi người chúng ta. Tôi tin tình yêu thương xót Chúa là vô hạn. Chúa sẽ thương xót chúng ta.

13.

Một ý nghĩ đang đánh thức lương tâm tôi lúc này một cách tha thiết, đó là giờ Chúa đến.

Chúa sẽ đến, để phán xét chung mọi người. Chúa sẽ đến, để phán xét riêng tôi và từng người chúng ta. Ngày Chúa đến sẽ bất ngờ.

Tôi và mọi người phải sẵn sàng. Ngày đó là ngày của Chúa. Ngày đó cũng là ngày của chúng ta.

Tôi sẵn sàng là ngay bây giờ tôi luôn dâng lên Chúa tấm lòng tan nát khiêm cung. Bởi vì Chúa chẳng bao giờ chê của lễ đó. Còn tôi cũng chỉ có của lễ đó mà thôi.

14.

Thế là tôi được thanh thản nhẹ nhàng. Tôi ra đi, không mang theo thành tích nào, công trình nào, chỉ có tấm lòng tan nát khiêm cung mà ra trước Chúa. Tôi tin, chỉ có thế thôi, tôi sẽ được gặp Chúa là tình yêu giàu lòng thương xót.