T2, 10 / 2017 8:07 Chiều | Đức Tin Jesus

Ơn gọi linh mục không phải lúc nào cũng nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người trong gia đình, vì nhiều lý do khác nhau. Và chính Đức Giáo hoàng Phanxicô cũng từng trải qua chuyện này, khi mẹ của cha nhất quyết không muốn con mình làm linh mục.

Sau đây là đoạn phỏng vấn ngài kể về chuyện này, về phản ứng và lời khuyên của nhiều người trong gia đình khi ngài ngỏ ý muốn theo con đường ơn gọi.

Gia đình cha phản ứng thế nào khi cha báo tin là cha muốn làm linh mục?

Cha báo tin cho bố của cha trước, và ông đón nhận nhẹ nhàng. Mà còn hơn nhẹ nhàng nữa, bố của cha hạnh phúc lắm. Bố chỉ hỏi cha một điều, là cha có tuyệt đối chắc chắn về quyết định này của cha hay không. Rồi bố báo cho mẹ. Mà mẹ của cha có lẽ cũng đã mơ hồ đoán được rồi. Nhưng phản ứng của mẹ lại rất khác bố. “Mẹ không rõ nữa, mẹ không thấy con hợp với… Con nên chờ thêm một thời gian… Con là con cả mà… Cứ làm việc đi… Học cho xong đại học đã,” mẹ bảo tôi thế. Sự thật là, mẹ tôi buồn vì chuyện này vô cùng.

Cha có thể xem là cha đã quyết định đúng khi chọn xem nên báo tin cho ai trước…

Cha biết chắc là bố của cha sẽ hiểu cha hơn. Bà nội của cha là một người vô cùng sốt sắng và là hình mẫu cho bố của cha, ông đã kế thừa lòng đạo đó, sự ngoan cường đó, và cả nỗi đau xa lìa quê hương. Ngược lại, mẹ của cha thì xem ơn gọi của cha như một mất mát.

Chuyện tiếp theo thế nào?

Lúc cha vào chủng viện, mẹ đã không đi cùng cha đến đó. Mẹ đã từ chối. Trong nhiều năm sau, mẹ đã không chấp nhận quyết định của cha. Nhưng hai mẹ con của cha không cãi nhau. Cha cứ về thăm nhà, nhưng mẹ của cha thì chẳng bao giờ đến chủng viện. Cuối cùng, bà cũng chấp nhận chuyện này, nhưng bằng cách tạo khoảng cách giữa hai mẹ con. Khi cha ở nhà tập, tại Cordoba, mẹ có đến thăm cha. Đừng hiểu lầm chuyện của cha nhé. Mẹ của cha là một người Công giáo sống đạo và sốt sắng, chỉ là mẹ nghĩ mọi chuyện đang diễn ra quá nhanh, nghĩ rằng cha cần thêm nhiều thời gian để suy đi nghĩ lại về quyết định này. Nhưng mẹ của cha là một người có lý có tình. Cha nhớ mẹ của cha đã quỳ gối trước mặt cha sau nghi thức truyền chức, và xin cha chúc lành.

Có lẽ mẹ của cha nghĩ rằng cuộc đời linh mục không hợp với cha, nghĩ là cha sẽ không tiến được xa…

Cha không rõ nữa. Cha nhớ một điều là khi báo tin cho bà nội, bà trả lời, “Tốt, nếu Chúa đã gọi con, thì thật phúc lành.” Bà của cha đã biết trước dự tính của cha, nhưng cứ vờ như không biết. Bà còn dặn thêm rằng, “Và nhớ, đừng bao giờ quên rằng cánh cửa nhà này luôn mở rộng và không một ai khiển trách gì con nếu con quyết định trở về.’ Thái độ đó, một thái độ nâng đỡ dành cho một người chuẩn bị trải qua cuộc thử thách vô cùng quan trọng, có lẽ là bài học sống còn của cha trong cách đối xử với những người đang trải qua những giai đoạn chuyển tiếp trong cuộc đời.

Đoạn phỏng vấn này trích từ quyển sách

Pope Francis: His Life in His Own Words,Conversations with Jorge Bergoglio

Francesca Ambrogetti  Sergio Rubin