CN, 04 / 2018 3:52 Chiều | Đức Tin Jesus

Một hôm trong giờ chầu phép lành trọng thể, Chúa tỏ ra cho con thấy một điềm lạ, mà mãi cho đến nay con còn nhớ được cả từng chi tiết. Tuy nhiên con xin kể với một sự dè dặt. Con không dám quyết đoán rằng điềm tiên tri ấy đã xảy ra sự thật, nhưng xin để thời gian minh xác.

Nếu con không nhầm thì điềm lạ ấy đã xẩy vào một buổi chiều tháng 6 năm 1945, trong một buổi chầu có đặt hào quang, và tiếp diễn cho đến hết giờ gẫm tối.

Con nhớ con đang quì chăm chú nhìn lên Thánh Thể và thỏ thẻ cùng Chúa những lời mật thiết như thường quen, thì bỗng, con cảm thấy trong người có một sức biến chuyển khác lạ, con giùng mình một cái, rồi tự nhiên con nhìn rõ ràng thấy Chúa Giêsu từ đâu xa bước lại gần con. Chúa đến với một vẻ mặt điềm nhiên, nhưng dịu dàng làm sao! Tóc Chúa để xòa xuống đến vai. Ô! mà nhất là đôi mắt hiền dịu của Chúa. Thật, quả là một đôi mắt biểu lộ một tấm lòng yêu vô bờ bến của Thiên Chúa. Thiết tưởng, với đôi mắt ấy, Chúa có thể chỉ liếc một cái cũng đủ làm say mê hết mọi tâm hồn.

Y phục của Chúa không khác gì với những mầu sắc người ta thường tô điểm trong các bức họa. Người mặc một chiếc áo dài mầu hồng bạch, phủ mãi cho đến gót, đai lưng, và khoác ngoài một manh áo đỏ, ăn vận coi rõ hệt như trong ảnh vẽ Chúa Cứu Thế.

Chúa Giêsu đến bên con, và khi ấy con đã thấy mình biến thành một em bé chỉ bằng độ 2 hoặc 3 tuổi. Con chưa kịp ngạc nhiên, thì đã thấy Chúa ngồi trên một bệ đá, rồi người ẵm con áp vào lòng ngưòi. Rồi Người và con lại tiếp tục truyện vãn.

Bất ngờ, chưa được bao lâu thì con nghe có tiếng ồn ào ở phía xa. Chúa Giêsu liền đưa đôi mắt dịu hiền của người nhìn về phía trước và người chỉ tay theo hướng ấy mà nói với con:

– Hỡi con, kìa con xem lũ người đang hậm hực tiến lại gần ta.

Con ngoảnh nhìn, thì ôi lậy Chúa! Một đám rất đông đủ cả mọi hạng người trẻ con, người lớn, đàn ông, đàn bà đang hằn học tiến tới với một vẻ hung hăng giận dữ. Trên trá n mỗi người điều có mang một biểu hiệu như nhau.

Họ vừa tiến tới, vừa hò hét vang trời dậy đất. Họ đi qua trước mặt Chúa, vừa chửi bới, phạm thượng, vừa giơ chân tay làm những bộ điệu ngạo nghễ xúc phạm đến danh cực thánh Chúa. Rồi kẻ thì cầm gậy, người thì nhặt đá, ồ ạt đáp vào mình cực Thánh Chúa. Hầu hết chúng chỉ có ý đáp thẳng vào mặt Chúa, nhưng không hiểu làm sao, khi tới Chúa, những viên đá lại vô tình chỉ đích vào chân tay Chúa mà thôi. Ôí! Thảm hại làm sao! Khi ấy con chỉ biết ôm chặt lấy Chúa, nép mình vào Chúa, và khóc lóc một cách bất lực.

Có một lúc, một viên đá nhằm đích con, con quá hoảng sợ, né mình vào một bên. Thấy con khiếp, Chúa ôm chặt lấy con, rồi hòn đá đã nhằm đúng đầu gối Chúa.

Sau một hồi lâu tàn sát Chúa, chúng lại đứng xỉ nhục bằng lời nói. Tuy nhiên, thỉnh thoảng lại một viên đá, hoặc một đẫn gậy lại từ xa đáp lại gần Chúa.

Ðang khi nghe chúng xỉ mạ Chúa, Chúa Giêsu vẫn một vẻ mặt hiền từ, dịu dàng nhìn đám người một cách yêu đương. Ôi! yêu đương! Rất yêu đương! Chúa không thốt một lời oán hận, cũng chẳng nguyền rủa lũ người phạm thượng. Người chỉ đưa cặp mắt yêu đương, và nhìn xem đám người một cách yêu đương. Và khi cứ thấy chúng ngạo ngược một cách ngông cuồng, người chỉ thảm hại, và để rơi xuống lòng từng giọt lệ. Thấy Chúa khóc, nước mắt con lại càng tuôn ra nhiều, và lòng con đau đớn hầu như muốn chết. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Chúa con lại cảm thấy sức mạnh, và khi ấy, giả như con có muốn oán thù thay cho Chúa, tưởng cũng khó mà có tư tưởng ấy được, và chắc chắn là không thể có.

Tiếng ồn ào lại từ từ xa dần, rồi bặt hẳn. Khi ấy chỉ còn mình Chúa và con, nhưng con vẫn khóc. Chúa Giêsu thương hại, người đã mơn trớn con bằng những cái hôn rất dịu dàng. Ðang khi còn đám người, có một lúc Chúa vừa nhìn họ, rồi lại nhìn con, và bảo con: Hỡi con, con hãy cầu nguyện và hy sinh thật nhiều cho những kẻ khốn nạn ấy, họ rất đáng thương! Rất đáng thương! Con hãy cùng Cha cứu vớt lấy họ.

Ôi! con rất đau lòng, vì thấy nhiều đứa trẻ còn ngây thơ mà cũng đang tay nhặt đá để đáp Chúa.Sau cùng Chúa hôn con, và dặn con hãy nhớ lấy từng điều như con đã thấy, rồi Chúa lại từ từ biến mất.

Khi con vừa nghe cha Bề Trên cất giọng đọc kinh Salve Regina thì con lại thấy mình trở nên bình thường. Trên ghế quì có đọng lại những giọt nước mắt.
Ngày hôm sau, cũng giờ nguyện gẫm tối, con lại thấy Chúa hiện ra như hôm trước, nhưng lần này vắn hơn. Vẻ Chúa hình như buồn hơn thì phải. Con tưởng thế chăng?

Muốn cho khỏi quên, tối về con đã ghi chép lại tất cả mọi sự như con đã thấy. Nhưng sau con đem tỏ ý kiến với một thày, con cho là có đủ kinh nghiệm để quyết định về điều ấy, mà thày đã đáp:
– Những linh hồn đơn sơ như Têrêsa không bao giờ lại có những điều mộng mị như thế. Vả lại, những việc như thế, ma quỉ rất có thể làm để lừa dối người ta.

Câu nói đã thêm biết bao áy náy cho con. Nhưng để yên lòng, con đến bày tỏ mọi sự với cha Joseph Hiệp là cha tuyên úy chung. Cuối cùng, người cũng trả lời con như thày Marcô, và khuyên con nên bỏ những điều ám muội ấy đi, lại nếu khi nào còn thấy như thế, thì hãy xua đuổi mà cho đó là trò quỉ.

Con vâng lời làm ngay y như cha tuyên úy khuyên. Con đem đốt những tờ con đã biên, và cố sức quên những truyện đã thấy. Ngày nay con phải vâng lời viết lại cho cha, nhưng con cũng chẳng dám quyết định làm sao.

Cha tuyên úy Hiệp bảo con bỏ những tư tưởng ấy đi, thì con làm cách mau chóng vui vẻ, ngày nay cha bảo con chép lại, con cũng chỉ biết tuân theo một cách lanh chai. Con không phàn nàn vì đã bỏ hay lại phải làm, con chỉ biết có một việc là vâng lời. Sau này, nếu cha có bảo con đốt con cũng đốt tất cả những điều con đã viết. Con cũng chả cần phải đắn đo thế nọ thế kia về những điều con đã thấy. Con chỉ biết làm theo ý Chúa, cầu nguyện và hy sinh cho những linh hồn tội lỗi là điều Chúa ước ao, và con vẫn làm việc ấy từ trước khi được Chúa tỏ ra điều con vừa tả.

Tuy nhiên sự con được thấy có thôi thúc lòng con vô kể, nhưng giả như không có, con cũng vẫn cầu nguyện và hy sinh cho kẻ có tội. Cho nên, nếu có khi nào thần ác muốn quấy rối con mà đến bảo con đó là những thứ điềm lạ do tưởng tượng hay ham lập dị mà tạo nên, thì con đã thẳng thắn đáp lại lời nói: Nếu đó là mộng mị, thì nó sẽ qua đi mau chóng như cơn mộng, nhưng nếu là do bởi Chúa, thì đó là việc của Chúa, chính Người sẽ hoàn tất ý định Người. Còn tôi, tôi chỉ biết thành thật và tận tình làm theo ý Chúa.

Thiết nghĩ, khi một linh hồn đã phú trót mình cho Chúa, thì không còn một cớ lẽ nào có thể làm cho họ phải phiền sầu lo lắng, vì Chúa chẳng bao giờ từ bỏ những kẻ hằng tín nhiệm vào Người. Ấy là một lẽ đã giúp con yên lòng, cho dù đời con có những gì làm khó hiểu.