T4, 04 / 2018 9:57 Sáng | Đức Tin Jesus

Sau hơn hai tháng đồng hành cùng anh với căn bệnh ung thư đường mật gan. Chiều ngày 3/4/2017 anh đã về với Chúa. Để lại cho em và hai con ba chiếc khăn mầu trắng. Nó không phải để quàng giữ ấm cổ nhưng được cài lên đầu để tang anh.

Anh đã làm xong phần việc của mình, anh về nơi chân anh đứng bằng vàng, nơi những dòng sông trong như lưu lư, nơi vinh hiển rạng lòa đến nỗi không cần mặt trời, mặt trăng. Còn lại em nơi đây với hai khúc ruột của anh Ý Nhi hơn 3 tuổi và Diệp An 6 tháng tuổi.
Nhớ ngày ấy, anh đi làm Hà Nội 2-3 ngày mới về một lần. Mỗi sáng đi làm anh thơm con, em cũng nũng nịu đòi anh thơm nữa. Anh mới đi buổi sáng trưa em đã ngóng anh rồi. Chỉ trực nghe thấy tiếng còi xe giề giề là mấy mẹ con bỏ hết việc ra đón anh.

Em và Ý Nhi luôn tranh nhau được chơi với anh. Hai bố con giống nhau lắm, thích được chăm sóc, được đấm lưng, mát xa chân với nước gừng, cắt móng tay, ngoáy tai cứ như ở tiệm ý, chỉ khác là khách này chẳng trả tiền bao giờ 

Em nhớ những đêm chúng ta cùng ngồi bàn cách dạy con. Anh khích lệ con bằng việc sẽ trả lương khi con làm việc nhà phụ giúp mẹ. Mới hơn 3 tuổi mà con tư duy tốt lắm, giờ anh đi rồi em sẽ thay anh tiếp tục trả lương cho con.

Lúc người ta cho anh vào hòm đóng nắp lại nó bảo:

– Mẹ ơi con không nhìn thấy bố….

Thỉnh thoảng nó lại hỏi anh, em nói :

– Bố về thiên đàng rồi

Nó nói:

-Để con lên đó phạt bố bắt bố về.

Nó đâu biết nó đã mồ côi bố, từ nay nó không còn được bố dạy dỗ, yêu thương, chăm sóc, chơi đùa….

Sáu năm rồi, em chưa từng phải đi đâu xa một mình. Từ nhà xuống Hà Nội 30km thôi anh cũng đưa em đi, chúng mình luôn đồng hành cùng nhau trong mọi việc. Anh là người chồng, người bạn, người cố vấn lãnh đạo tuyệt vời mà Chúa ban cho em. Em luôn hãnh diện về anh, không thuốc, không rượu, không lô đề, tục bậy luôn trách nhiệm, chăm sóc và bảo vệ gia đình.

Vì anh thường phải vào viện điều trị nên dù làm được nhiều tiền chúng mình cũng chỉ lo được đủ đồ ăn hàng ngày. Vậy mà chẳng bao giờ chúng mình cãi vã, chẳng bao giờ nói lời chia tay. Luôn trân trọng, tôn quý nhau như thể sắp phải xa nhau vậy.

Em biết anh muốn ở lại với mẹ con em lắm, nhưng Chúa luôn biết điều gì tốt nhất cho anh. Em không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho mình mà đòi giữ anh lại, vả lại với em Chúa ban cho Chúa có quyền lấy đi. Chúng ta đã xong cuộc hôn nhân trên đất đầy ý nghĩa. Với cuộc đời này nó dường như dang dở nhưng với Chúa nó đã trọn vẹn rồi phải không anh.

Mỗi chúng ta đều không tránh khỏi đối diện với sự chết bởi “Đời người như hoa cỏ ngoài đồng, sớm nở tối tàn”.

Chúa đưa anh về, Chúa sẽ tiếp tục giúp em chăm sóc hai con trưởng thành như Ngài đã giúp em chăm sóc anh những ngày qua vậy. Chúa nhất định sẽ làm thành điều Ngài đã định cho em và hai con.

Cảm ơn anh đã để lại cho em những di sản tình yêu của anh. Em vẫn được thấy anh mỗi ngày qua Ý Nhi và Diệp An. Hẹn gặp lại anh nơi miền vinh hiển Thiên Quốc.

Nhớ và yêu anh nhiều lắm!

Vợ của Nguyễn Tất Lập