T2, 06 / 2018 8:59 Chiều | Đức Tin Jesus

Tà Bội không phải là tên thật của ông. Ông tên Như Lại, nhưng hàng xóm quen thân phú cho cái tên dễ thương là Bội. Vì ông sống nghề đan tre nứa, làm bội – món đồ dùng để nhốt gà. Mà thật ra, đó cũng là nghề của mấy mươi năm về trước, khi ông còn trai trẻ. Bây giờ ông bệnh nhiều, không đan nổi nữa. Ông với bà sống trong căn nhà chật hẹp, xiêu vẹo, chẳng một mảnh đất canh tác…

Ông tân tòng Khmer 78 tuổi đạp xe 26 cây số đi lễ

Ông tân tòng Khmer 78 tuổi đạp xe 26 cây số đi lễ

Ông Bội ngụ tại xã Phú Tâm, huyện Châu Thành, tỉnh Sóc Trăng, một vùng thôn quê bình dị. Ông theo đạo được hơn chục năm. Để đi lễ, Chúa nhật mỗi tuần, ông phải thức từ rất sớm để vượt quãng đường 26 cây số đến nhà thờ Đại Tâm, tỉnh Sóc Trăng – nơi có cộng đoàn tín hữu Khmer hơn 500 người cùng sinh hoạt. Bà cụ sức khỏe yếu hơn nên không thể đến nhà thờ thường xuyên. Một mình ông với chiếc xe làm bạn, đôi chân chậm chạp vậy mà dường như chưa bao giờ ông bỏ lễ nào. Linh mục Phêrô Nguyễn Trung Viên, chánh xứ Đại Tâm kể về người giáo hữu trong họ với niềm cảm mến: “Nhà ông nghèo, giờ đang hư nát, có thể sập bất thình lình. Già rồi khó làm ra tiền, có bữa ông bà phải nhịn ăn. Ai giúp gì thì ông bà nhận nấy, sống thương yêu lắm. Ông theo đạo chắc cũng hơn chục năm, từ thời cha cố Phêrô Tống Văn Năm phụ trách ở đây. Tân tòng nhưng âm thầm, sốt sắng, chưa thấy vắng mặt tuần nào, dù mưa hay nắng. Mình đang vận động để sửa nhà lại cho ông”.

Ngày còn khỏe, cụ ông miệt mài trên chiếc xe đạp rong ruổi khắp các ngả đường làng bán bội, rổ rá. Khi về già, người bạn thân thiết này cùng ông đều đặn vượt khó đến thánh đường. Mấy chục năm gắn bó, xe cũng rệu rã, cũ kỹ, hao mòn… như chính thân xác cụ cũng đang yếu đi vì bệnh tật. Khoảng 2 tháng trước, cha xứ trao cho ông chiếc xe đạp mới, đi thoải mái hơn nhưng ông lại bùi ngùi cho biết nó khó sử dụng. Ông giải thích: “Tôi đi chiếc kia quen dù xe này mới, ít bị hư dọc đường. Mình tin Chúa, theo Chúa nên đường xa thì cũng đến đọc kinh, một tuần có một ngày Chúa nhật thôi hà, sao bỏ được. Đi mệt thì nghỉ chút, nghỉ rồi đi tiếp”.

Trong căn nhà ông Bội chẳng có gì giá trị, chỉ mấy cái ghế cây, bốn bên vách lá, rách nát. Gió từ cửa trước luồn qua cửa sau. Có lẽ thứ khiến ông tự hào nhất là có rất nhiều tranh ảnh Chúa – Mẹ, những xâu chuỗi mà ông lần hằng ngày…, bởi đức tin đã đỡ nâng ông trong suốt chặng dài, dìu ông đến gần bên Chúa. Biết hoàn cảnh hai cụ khó khăn nên họ đạo ưu tiên giúp đỡ. Mỗi khi có đoàn từ thiện về thì cũng dành phần cho ông trước. Ông Đàm Khải Hưng, một người quen biết, hay tới lui nhà ông Bội gởi trao các phần quà thiện nguyện cảm khái: “Đến nhà ông cụ, nhìn nhà trống trước hở sau, tôi thật chạnh lòng. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt nhăn nheo, teo tóp, chúng tôi thấy thương mến ông vô cùng, muốn giúp nhiều hơn. Ông lớn tuổi, là người dân tộc Khmer, nhưng đã tin theo Chúa, mỗi tuần còn chịu khó đạp xe thiệt xa xem lễ, lễ xong thì về, chẳng hề than vãn với ai, thật nể phục!”.

HÙNG LUÂN

Nguồn tin: Báo Công Giáo & Dân Tộc