T2, 11 / 2017 8:51 Chiều | Đức Tin Jesus

Trích bài giảng của thánh Lêô Cả, giáo hoàng.

Chúa nói: Nếu anh em không ăn ở công chính hơn các kinh sư và người Pharisêu, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời. Nhưng làm sao ăn ở công chính hơn được, khi xót thương không vượt hẳn xét đoán ?

Thụ tạo đã được dựng nên theo hình ảnh Thiên Chúa và giống như Thiên Chúa, nếu noi gương bắt chước Đấng Tạo Dựng, thì còn chi hợp lẽ và chính đáng bằng ? Chính Người đã phục hồi và thánh hoá các tín hữu khi tha tội cho họ, bỏ hẳn ý định trừng phạt nghiêm khắc, ngưng mọi cực hình, khiến cho tội nhân được trong trắng như xưa, và một khi tội lỗi chấm dứt thì nhân đức trổ sinh.

Người Kitô hữu có thể ăn ở công chính hơn các kinh sư và người Pharisêu tại điểm đó: họ không loại bỏ lề luật, nhưng cũng không hiểu lề luật theo nghĩa xác thịt. Cho nên, khi dạy các môn đệ cách thức ăn chay, Chúa nói: Khi ăn chay, anh em chớ có làm bộ rầu rĩ như bọn đạo đức giả: chúng làm cho ra vẻ thiểu não để thiên hạ thấy chúng ăn chay. Thầy bảo thật anh em, chúng đã được phần thưởng rồi.

Phần thưởng nào, nếu không phải là được người đời ca tụng ? Vì muốn được ca tụng, nên hay làm ra vẻ công chính. Và không ai để ý gì đến lương tâm, người đó sẽ thích được tiếng tăm giả tạo. Hậu quả là người sống bất chính vẫn thích được nghe dư luận đồn đãi sai lệch về mình, và càng che đậy sự bất chính, thì lại càng chứng tỏ là mình bất chính.

Đối với người yêu mến Thiên Chúa, làm đẹp lòng Đấng mình mến yêu là đủ rồi, bởi vì họ không mong phần thưởng nào lớn lao hơn là chính tình yêu.

Thực vậy, tình yêu phát xuất từ Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là tình yêu. Tâm hồn đạo đức và trong sạch sẽ chan chứa vui mừng vì được tràn ngập sự hiện diện của Thiên Chúa, và có Thiên Chúa rồi, tâm hồn sẽ không còn khao khát thú vui nào khác nữa.

Đức Kitô đã nói thật chí lý: Kho tàng của anh ở đâu thì lòng trí anh ở đó. Kho tàng của mỗi người là gì nếu không phải là toàn thể hoa lợi và tất cả công khó của họ ? Vì ai gieo giống nào thì sẽ gặt giống ấy. Công khó bao nhiêu thì phúc lộc bấy nhiêu. Tìm thú vui hưởng thụ ở đâu thì trí lòng vào đấy. Nhưng vì có nhiều thứ giàu sang, có nhiều loại vui thú khác nhau, nên kho tàng của mỗi người là những gì họ say mê và ham muốn. Tuy nhiên, nếu ham muốn say mê đó là do nỗi thèm khát những chuyện thế trần, thì có đạt được, họ cũng chẳng hạnh phúc mà chỉ thấy khốn khổ thôi.

Trái lại, ai quý chuộng những gì thuộc thượng giới chứ không phải những gì thuộc hạ giới, ai chú tâm đến những điều vĩnh cửu, chứ không phải những cái mau qua, người đó sẽ có những tài sản bất hoại ẩn giấu nơi kho tàng mà vị Ngôn Sứ đã nói đến: Sự khôn ngoan và hiểu biết đem lại ơn cứu độ dồi dào; sự kính sợ Đức Chúa đó chính là kho tàng Người ban. Nhờ kho tàng đó, và nhờ ơn Thiên Chúa trợ giúp, cả của cải thế trần cũng trở thành của cải thiên quốc. Quả vậy, nhiều người đã dùng của cải chính đáng -do người khác để lại hay do mình kiếm được- làm phương thế thể hiện lòng nhân ái.

Khi đem của cải dư dật ra phân phát để nâng đỡ kẻ nghèo, họ đã thu tích cho mình những tài sản không hư nát. Vì thế, những gì họ bố thí, tức là đem cất đi, thì không còn có thể mất được. Kho tàng để đâu, lòng trí để đó, điều ấy thật đúng. Làm cho những của cải ấy sinh lợi và không sợ mất đi, đó là hạnh phúc lớn lao nhất.